Trong sự nghiệp lẫy lừng, Jose Mourinho đã có mặt ở bốn quốc gia bóng đá hàng đầu châu Âu là Bồ Đào Nha, Anh, Italy và Tây Ban Nha với tham vọng ôm cả lục địa già vào vòng tay. Nhưng chỉ có một nơi ông luôn nhung nhớ sau lần chia tay đầu tiên hồi tháng 9/2007. Đó là nước Anh, là Chelsea, là Stamford Bridge. Mourinho cảm thấy ông còn thiếu nợ nơi này một chức vô địch Champions League, luôn tin sẽ có ngày tái ngộ.
Và, tháng 6/2013, Mourinho trở lại Chelsea sau một mùa giải bão táp tại Real Madrid. Ngày ấy, niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của HLV người Bồ Đào Nha. Mourinho còn bảo cánh phóng viên từ nay hãy gọi ông là “Người Hạnh Phúc”, bởi vừa làm một HLV vừa làm một CĐV của Chelsea thì chẳng có lý do gì để không hạnh phúc. Một vòng tròn chín năm đã xoay cho đến ngày ông quay lại Stamford Bridge.
Mourinho từng gửi gắm rất nhiều kỳ vọng trong lần tái hợp Chelsea. Nhưng đời không như là mơ với ông trong nhiệm kỳ hai ở CLB thành London. Ảnh: Sun. |
"Vậy kế hoạch là gì?", một phóng viên hỏi trong ngày Mourinho ra mắt nhiệm kỳ hai ở Chelsea. Ông đáp: "Tôi sẵn sàng để ở lại CLB này trong một thời gian dài. Đội hình hiện tại cần sự ổn định và dài hơi".
Câu trả lời ấy chính là sự khác biệt của Mourinho ở Chelsea trong lần tái hợp. Trước đó, ông thành công rực rỡ với hai chức vô địch Champions League và bảy danh hiệu vô địch quốc gia, cùng vô số các chiến tích nhỏ lẻ khác. Nhưng khác với Carlo Ancelotti hay Alex Ferguson, Mourinho chinh phục chiến quả theo kiểu cách của một kẻ chinh phạt, thích thú với những cuộc phiêu lưu và khám phá tìm kiếm trải nghiệm mới. Thực tế thì ông chưa bao giờ ở lại một CLB nào quá bốn năm.
Trong cuốn tự truyện “Tôi là Zlatan”, Ibrahimovic ví ông thầy cũ như một đầu lĩnh, chiến đấu và chiến thắng bằng sự trung thành của kẻ dưới, bằng cái chất nghĩa khí và tôn nghiêm của bản thân. Mourinho thu phục cầu thủ bằng nhân tâm. Ông từng nhắn tin cho vợ của Ibrahimovic bảo cô nấu cho cậu học trò những món ăn ngon.
Tuy nhiên, chính vì đưa "chất giang hồ" vào việc cai quản một đế chế, mà bỏ qua cái tính chất cai trị của kẻ cầm quyền trượng, ông dễ dàng để tuột khỏi tay phòng thay đồ khi cầu thủ bất mãn. Và khi ông nói “Có những cầu thủ phản bội tôi”, đó là khi sự ức chế đạt tới đỉnh điểm, đồng thời tố cáo sai lầm trong cách quản trị của bản thân Mourinho. Và Roman Abramovich đã hiểu con tàu Chelsea sẽ đắm nếu tiếp tục dùng nhà cầm quân này.
Trong những tháng ngày cuối ở Chelsea, Mourinho đã không kiểm soát được các học trò. Đội bóng vì thế rơi tự do. Ảnh: Reuters. |
Nhưng quyết định sa thải được đưa ra một cách không hề đơn giản, vì hai lý do. Thứ nhất, đó là cái cách mà các cổ động viên Chelsea hát vang tên HLV của mình trên khắp khán đài, bất chấp các kết quả tệ hại. Bên cạnh đó, là lời xin lỗi của Mourinho trong buổi họp báo sau chiến thắng 2-0 trước Porto, giúp Chelsea giành quyền vào vòng knock-out Champions League. Khi đó, Mourinho nói: "Tôi đã nhận được quá nhiều sự tin tưởng và ủng hộ của người hâm mộ trong thời gian qua. Tôi xin lỗi họ vì đã không đáp ứng được như kỳ vọng. Các cổ động viên Chelsea xứng đáng được nhiều hơn thế".
Lời xin lỗi vốn dĩ thường rất khó thốt ra từ những con người ngạo mạn, càng khó hơn gấp bội khi lời xin lỗi được thốt nên từ con người có thói quen đổ lỗi. Trong mọi trường hợp, khi Mourinho cúi đầu trước các CĐV Chelsea, đó chính là khi trái tim lạnh lùng và trí não của kẻ chỉ thích chiến thắng như ông cảm động trước thứ tình cảm lớn lao mà họ dành cho ông. Sự ủng hộ của người hâm mộ trên Stamford Bridge và lời xin lỗi của Mourinho là bằng chứng cho thấy chất keo dính đặc biệt giữa họ. Điều này rất quan trọng cho một đế chế phát triển lâu dài. Hãy nhìn cái cách các cổ động viên Man Utd khóc khi chia tay Alex Ferguson, hay người hâm mộ Arsenal giăng ngang biểu ngữ “In Wenger We Trust”. Và đến lượt ông, Mourinho cũng có được tình cảm lớn lao đó ở Chelsea.
Và lý do thứ hai là tầm vóc của Mourinho. Người ta đôi khi đã bị sự ngạo mạn của Mourinho che mắt. Thực tế, chưa bao giờ ông là người bảo thủ, sự nghiệp của ông là một những chuỗi ngày học hỏi liên tục, từ khi Mourinho chỉ là anh phiên dịch quèn tại Barca. Mourinho là học trò của Van Gaal, nhưng điều khiến Mourinho xuất sắc hơn người thầy của ông chính là sự cầu tiến và hoàn thiện bản thân. Vấn đề của Mourinho không phải là trình độ, mà là kinh nghiệm để quản lý con người và một vương triều theo thời gian lâu dài, ít nhất là 10 năm. Một khi Mourinho đi qua được bão táp, thích ứng được với vai trò mới, cùng cái đam mê mãnh liệt mà ông dành cho Chelsea, chắc hẳn ông sẽ gây dựng được vương triều màu xanh tại nước Anh. Bởi, vấn đề khi ấy đã được quyết định bằng bản năng chinh phục của HLV gây điên đảo thế giới suốt hơn một thập kỷ qua.
Nếu có một kết luận nào đó về quyết định sa thải Mourinho của ban lãnh đạo Chelsea, đó chỉ có thể là họ giải quyết đúng một vấn đề về chiến thuật nhưng đã mắc một sai lầm về chiến lược.
Mourinho vẫn chiếm một vị trí đặc biệt trong trái tim CĐV Chelsea. |
Chelsea sẽ thành công sau khi sa thải Mourinho? Có thể. Bởi họ đã luôn thành công theo cách đó trong vòng 10 năm qua. Abramovich nhiều lần sử dụng việc sa thải HLV như là một liều doping để vực dậy tinh thần cầu thủ. Nhưng điều gây tiếc nuối hơn cả là mối tình Chelsea – Mourinho sẽ không bao giờ liền sẹo, cùng với một chiếc Cup Champions League mà họ còn nợ nhau mãi mãi.
Đấy là một chuyện tình buồn, vì thật sự họ thuộc về nhau.
Dũng Phan