12 năm trước, khi mua lại Chelsea và cứu rỗi đội bóng này thoát khỏi khủng hoảng, Roman Abramovich đã đưa về hai nhân vật kiệt xuất: Giám đốc điều hành Peter Kenyon và HLV Jose Mourinho. Kể từ hôm đó, bản đồ bóng đá thế giới thay đổi.
Mùa hè 2004, một người đàn ông trung niên đến từ bán đảo Iberia cập bến xứ sương mù. Ngay buổi họp báo đầu tiên, kẻ kiêu ngạo ấy đã khiến cả thế giới phải chú ý bằng một phát biểu: “Tôi vô địch Châu Âu, nên tôi nghĩ mình là người đặc biệt.” Đó là Jose Mourinho, HLV mới của Chelsea. Với túi tiền của Roman, bộ óc của Peter và tài năng của Jose, Chelsea trở thành một thế lực của bóng đá thế giới. “Người Đặc biệt” xây dựng nên một đội bóng đi ngược với truyền thống tấn công say đòn của người Anh bằng lối phòng ngự chắc chắn, đôi khi là tiêu cực. Họ phá tan thế song mã của Man Utd – Arsenal, chinh phục danh hiệu vô địch Ngoại Hạng Anh bằng những chiến thắng 1-0 nhàm chán. Nhưng vấn đề là Mourinho và Chelsea rất khác những đội bóng "lắm tiền nhiều của" khác. Trước khi chiến thắng, họ tạo nên phong cách.
Chelsea vẫn sẽ là ứng viên số một cho chức vô địch Ngoại hạng Anh. |
Mourinho được giao nhiệm vụ, và ông đã xây dựng một nền móng cơ bản cho Chelsea bằng một bản sắc rất riêng với những gã đàn ông rắn rỏi, lì lợm và khó bị đánh bại. Ông đồng thời tạo ra một trục dọc xuyên suốt trong vòng một thập kỷ. Đó là gốc rễ căn bản nhất cho chiến thắng của Chelsea thời gian qua, gây dựng nên một Chelsea khác biệt, không những vinh quang mà còn được mến mộ khắp nơi trên thế giới. Họ bao gồm bốn người trải dài từ dưới lên trên là thủ môn Petr Cech, hậu vệ John Terry, tiền vệ Frank Lampard và tiền đạo Didier Drogba. Trong suốt gần một thập kỷ, Chelsea có bao nhiêu siêu sao đến và đi, chỉ có bộ khung này không bao giờ thay đổi.
Cho đến hai năm trở lại đây, khi Mourinho quay lại Chelsea để tạo nên đế chế mới, thì “xương sống” ấy bắt đầu tan rã. Mourinho ấp ủ tạo nên một trục dọc vĩ đại mới, và ông thay thế những cái bánh răng bắt đầu có dấu hiệu rệu rã vì tuổi tác. Trong mùa thứ hai nắm quyền, Mourinho thay thế người đầu tiên, cũng là người quan trọng nhất: Frank Lampard. Anh sang New York City sau 13 năm gắn bó với sân Stamford Bridge. Sau đó ông đưa Didier Drogba quay về, rồi lại chia tay anh sau chỉ một năm làm việc cùng nhau. Và người cuối cùng là Petr Cech, kẻ gác đền suốt 11 năm của Chelsea. Bây giờ chỉ còn đội trưởng John Terry. Người năm nay đã 35 tuổi, độ tuổi chỉ có thể chơi bóng đỉnh cao thêm một vài năm nữa. Điều mà Mourinho làm tiếp theo là tạo nên trục dọc mới cho đội bóng Chelsea.
Trục dọc này đã bắt đầu có hình hài trong mùa giải đầu tiên, đó là thủ môn người Bỉ Thibaut Courtois. Các CĐV của Chelsea có thể buồn vì sự ra đi của Cech, nhưng đó là sự ra đi đã có người thay thế. Courtois năm nay mới chỉ 23 tuổi, kém Cech 10 tuổi, và được so sánh như một tài sản tích tài với một tài sản hao mòn. Tài năng, phản xạ và kinh nghiệm chiến đấu đỉnh cao của Thibaut Courtois đều xuất sắc. Với Courtois, Chelsea yên tâm vị trí khung gỗ phải ít nhất trong vòng 10 năm nữa. Tiếp theo là Nemanja Matic, người càn quét tất cả khoảng trống cho Cesc Fabergas thoải mái đi bóng, và dọn dẹp những vấn đề của hàng tiền vệ. Sự quan trọng của Matic được thể hiện qua câu nói của BLV Gary Neville của kênh Sky Sports khi chứng kiến những lời ngợi ca dành cho Fabregas: "Tôi thấy Fabregas mới là điểm yếu của Chelsea, anh ta di chuyển và bỏ khoảng trống quá nhiều. Nhưng Chelsea có Matic dọn dẹp giúp. Nếu Mourinho mất Matic, đội bóng này sẽ phải trả giá." Mourinho rất thích Matic, cũng như ông đã thích Makelele trong nhiệm kỳ đầu tiên, hay yêu mến Xabi Alonso lúc cầm quân Real Madrid. Tiền vệ người Serbia là biểu trưng cho triết lý của ông thầy mình: “Để thắng, phải không thua trước đã”.
Với Mourinho (trái), Chelsea không phải ngán ngại bất cứ đối thủ nào. |
Người tiếp theo chắc chắn là Diego Costa. Vào mùa giải 2013-2014, khi quay trở lại nắm quyền Chelsea lần thứ hai, Mourinho đã chơi với một đội hình “chấp” luôn hàng tiền đạo. Họ là những cái tên như Fernando Torres đã mất cảm giác ghi bàn, là Demba Ba mãi là tiềm năng và Samuel Eto'o đã hết thời. Nhưng sang mùa giải 2014-2015, có Diego Costa, Chelsea vô địch. Costa trở thành cỗ máy săn bàn hoàn hảo cho Chelsea. Anh không những ghi bàn, mà còn làm tường cho đồng đội, đột phá khi bế tắc, và luôn ra trận bằng phong cách chiến đấu máu lửa - điều mà Mourinho rất khoái. Trục dọc của Chelsea, nói nôm na là phải thể hiện được triết lý của Jose Mourinho: lì lợm, nói ít làm nhiều như những gã đàn ông trên sân. Điều này tạo nên sự kế thừa bản sắc rất lớn cho Chelsea. Đó là giá trị của “The Blues” so với những đội bóng trọc phú mới nổi khác.
Khi Mourinho rời Chelsea năm 2007, các cổ động viên Chelsea chưa bao giờ thôi nỗi nhớ người huấn luyện viên đặc biệt này, và ông cũng vậy. Khi quay trở lại Chelsea lần thứ hai, ông tự nhận mình là “Người hạnh phúc,” ông muốn kéo lại nụ cười sau quá nhiều mệt mỏi đến bạc tóc ở Real Madrid. Nhưng điều quan trọng nhất cho Chelsea, cũng là điều đáng sợ nhất đối với các đối thủ khác tại Ngoại Hạng Anh, là lần này Mourinho sẽ ở lại Stamford Bridge rất lâu. Một trục dọc mới được tạo ra, không còn những cái dở dang như nhiệm kỳ đầu nữa. Man Utd đang tìm đường trở lại hoàng kim, Arsenal cũng vậy, và Man City luôn đáng gờm. Nhưng tất cả vẫn không thể so với Chelsea. Với Mourinho hạnh phúc hôm nay, họ đang dần dần tạo nên một đế chế thống trị mới, bằng những chức vô địch liên tục. Một màu xanh của thập kỷ tiếp theo.
Dũng Phan