Bolt như giác ngộ sau tai nạn năm 2009. |
Chúng tôi đã sống sót, nhưng làm sao có thể được như vậy cơ chứ? Chiếc xe đã lộn 3 vòng trên không trung như phim hành động khi đang lao đi với tốc độ gần 80 dặm/giờ. Ở tốc độ ấy, chỉ một cú va chạm nhỏ cũng có thể khiến bạn thương thật vĩnh viễn. Đằng này chiếc xe đã đáp đất một cách khủng khiếp, nếu chiếc xe đẹp đẽ kia bị cú va chạm ấy biến thành một đống sắt vụn nhìn không ra hình thù gì, tại sao 3 con người bên trong nó lại thoát chết?
Mọi người biết tôi là người yêu tốc độ. Nhưng tôi không phải là kẻ thích tốc độ của ô tô, của mã lực, của những chiếc động cơ với sức mạnh kinh hồn. Tôi chỉ cố chạy nhanh hơn một chút để kịp xem trận đấu, vậy mà giây phút nóng vội ấy suýt nữa đã khiến cho 2 người bạn của tôi thiệt mạng. Cảm giác hối hận ấy xâm chiếm bản thân và khiến tôi cứ nhìn thấy hình ảnh của tai nạn lập đi lập lại trên đầu.
Nếu hôm ấy tôi về với Chúa, đấy sẽ là một thông tin chấn động chứ chẳng chơi. Hãy nghĩ đến hàng tít: "Người đàn ông nhanh nhất thế giới đã chết! Bạn đọc hãy tìm hiểu lý do vì sau người đang giữ kỷ lục thế giới 3 nội dung 100 mét, 200 mét và 4x100 mét tiếp sức lại chết nhanh và chết trẻ đến như vậy".
Việc tôi còn sống thật sự là một điều kỳ diệu.
Càng kỳ diệu hơn khi tôi thậm chí còn không bị thương. Nói thế hơi quá nhỉ, vẫn có một vài vết xước nhỏ trên người và một vết cắt khá sâu trên chân khi tôi cố bò ra khỏi xe và giẫm phải gai. Thế nhưng tất cả những vết thương ấy thật sự chả là gì so với những gì đã diễn ra.
"Có thật là mình đã sống sót không?", tôi cứ hỏi đi hỏi lại bản thân mình khi trên đường từ bệnh viện về nhà. Người thậm chí còn không có lấy một vết sẹo, không gãy một cái xương nào, một vết bầm cũng không. Lẽ ra phải chấn thương sọ não, phải ngồi trên xe lăn, vậy mà mình lại hoàn toàn bình thường. Điều kỳ diệu thật sự có trên đời.
Một vài tuần sau đó, khi nỗi kinh hoàng của vụ tai nạn ấy lắng xuống, tôi nhìn lại hình ảnh chiếc xe của mình trên mạng và chợt nhận ra một điều gì đó.
Một điều gì đó cực kỳ hệ trọng.
Tôi nhận ra cuộc đời mình thật sự đã được ai đó cứu sống. Tử thần đã đến chờ sẵn, nhưng người ấy đã ngăn không cho Tử thần kéo tôi đi. Không phải là người đã làm ra túi khí an toàn, cũng chả phải là người chế ra dây an toàn. Đấy là một người khác, một Đấng Tối Cao!
Và tôi đã nhìn tai nạn ấy như một thông điệp, một thông điệp không thể rõ ràng hơn về việc tôi đã được chọn. Người chọn tôi làm người đàn ông nhanh nhất thế giới. Và Người muốn tôi còn sống, thậm chí là khỏe mạnh để bước tiếp trên con đường mà Người đã vạch ra cho tôi. Người đã chọn tôi ngay từ khi tôi còn rất nhỏ. Người dõi theo tôi từ rất nhiều năm trước khi tôi còn là một đứa bé chạy xuyên qua những cánh rừng ở Jamaica. Tôi luôn tin tất cả những gì xảy ra trong đời mình đều có lý lẽ riêng của nó. Mẹ tôi là người sùng đạo tuyệt đối. Niềm tin ấy được truyền sang tôi khi tôi ngày càng lớn lên.
Vì thế, tai nạn ấy rõ ràng là một thông điệp, một lời cảnh báo. Nó bật lên trong đầu tôi như ánh đèn neon vậy. Thông điệp ấy là:
"Này Bolt. Ta đã cho người một tài năng, người chạy nhanh hơn tất cả ai đã từng sống trên đời, và ta vẫn luôn dõi theo người. Vì thế hãy nghiêm túc mà làm phận sự ta giao phó. Lái xe cẩn thận vào. Hãy chăm sóc bản thân cho tốt!"
Đúng là vậy thật. Tôi đã sinh ra với tài năng thiên bẩm về tốc độ. Tôi phải tận dụng nó, tôi không được phép để cho thiên tài ấy uổng phí. Tôi như người đi trong sương mù thấy ánh mặt trời. Tôi như nhìn thấy Chúa trời trong thoáng chốc. Người đã gửi tôi xuống trái đất này để trở thành người chạy nhanh nhất lịch sử. Và tôi không được phép dừng lại chừng nào sức khỏe của mình vẫn còn cho phép.
Nghe ngầu chứ hả!
Hoài Thươngdịch