Một góc trường Tiểu học Waldensia, nơi Bolt có những bước chạy đầu tiên trên con đường trở thành huyền thoại. |
Hãy quẳng cho tôi một thử thách thật lớn và xem chuyện gì xảy ra. Những lúc ấy tôi như cao hơn vài phân, rướn nhanh hơn vài giây, tôi sẵn sàng kéo dãn gân kheo mình đến hết mức để về nhất. Chỉ cần đứng trước đường chạy tranh huy chương vàng Olympic hoặc đối thủ là một tay cỡ Yohan Blake, tôi sẽ thể hiện những gì tốt nhất của mình.
Trường học đầu tiên của tôi là trường Tiểu học Waldensia ở Sherwood Content, một ngôi làng ở Trelawny. Đấy là nơi chứng kiến thử thách lớn đầu tiên của tôi. Khi ấy tôi 8 tuổi, một đứa trẻ đầy năng lượng. Tôi chạy rất nhiều, nhưng tiềm năng điền kinh của tôi chỉ được phát hiện bởi một trong những thầy giáo của tôi - Devere Nugent.
Tôi có một đôi chân nhanh nhẹn, nhưng tôi chỉ muốn dùng nó cho môn cricket, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ dùng tốc độ ấy cho bất kỳ mục tiêu nào khoác ngoài việc trở thành một VĐV cricket. Một buổi chiều nọ, khi đang chơi trên sân trường, thầy Nugent đến và gọi tôi ra một góc. Ngày hôm sau là hội thao của trường và thầy muốn rủ tôi tham gia chạy 100 mét.
"Cũng được," tôi rụt vai, theo kiểu thấy náo nhiệt thì tham gia chứ không hào hứng gì.
Ở Jamaica, bọn trẻ được tổ chức thi các môn thể thao ngay từ cấp 1. Chúng chạy thi và chơi những môn thể thao đối kháng với nhau. Nhưng tôi không phải là đứa nhanh nhất trường khi ấy. Có một đứa tên là Ricardo Geddes, nó nhanh hơn hẳn tôi trong những cự ly ngắn. Bọn tôi vẫn hay chạy thi trên đường và trên sân trường khi chơi thể thao và tôi vẫn luôn là đứa chậm hơn. Và Ricardo dễ dàng đánh bại tôi trong cuộc đua 100 mét ở hội thao. Tôi rất tức và chỉ biết khóc.
Vấn đề lớn nhất của tôi là xuất phát. Tôi không bật dậy đủ nhanh để chiếm lợi thế. Dù chưa biết nhiều về kỹ thuật chạy điền kinh nhưng tôi có thể hiểu là do chiều cao của mình. Nó khiến động tác xuất phát của tôi chậm hơn những đứa trẻ thấp bé hơn. Trong cự ly từ 150 mét trở lên, tôi sẽ san lấp khoảng cách với Ricardo rồi vượt lên. Nhưng trong tầm 60 mét, tôi không cách gì đánh bại được nó.
Nhưng thầy Nugent lại nghĩ khác.
"Con có thể trở thành một VĐV nước rút," thầy nói.
Tôi rụt vai né tránh.
"Thầy thấy tốc độ cực tốt trong guồng chân của con. Con nhanh, nhanh cực kỳ".
Tôi không mấy tin vào điều đó. Bên cạnh việc chạy thi với Ricardo, tôi thật sự không quan tâm mấy đến điền kinh. Bố tôi, Wellesley, là một VĐV cricket, bạn bè tôi cũng thế. Đấy là chủ đề nói chuyện ưa thích của chúng tôi. Chẳng ai nói về chạy 100 mét hay nhảy xa cả dù đấy thật sự là một niềm đam mê ở Trelawny. Khi nói về chạy, chúng tôi chỉ xem đấy là một phương tiện để trở thành một VĐV cricket cừ khôi mà thôi.
Và đấy là lúc mà thầy Nugent quyết định tấn công vào điểm yếu của tôi: thức ăn.
"Này Bolt, nếu con có thể đánh bại được Ricardo trong hội thao tiếp theo, thầy sẽ cho con một hộp đồ ăn trưa". Thầy dụ dỗ tôi, biết rất rõ con đường đến với trái tim một đứa bé dứt khoát phải ghé qua bao tử.
Đấy là một lời đề nghị đầy cám giỗ. Một hộp đồ ăn trưa không phải là chuyện thường. Trong đó có gà rán ngon lành, có khoai tây béo ngậy, cơm và đậu nữa. Đấy thật sự là một phần thưởng hấp dẫn. Tôi mường tượng ra trong đầu cảnh mình về nhất, cảnh mình đứng trên bục cao nhất và ăn hộp cơm ngon lành trước sự ghen tỵ của đối thủ. Chu cha là sướng.
"Ok, Ok luôn thầy Nugent. Con nhận kèo".
Bolt từng về thăm trường Tiểu học Waldensia sau khi đã thành danh. |
Hội thao là một sự kiện lớn tại Waldensia. Với tôi, hộp cơm trưa mới là mối bận tâm lớn nhất. Khi bước vào đợt chạy cuối cùng, tim tôi đập nhanh kinh khủng, tôi tưởng tượng là mình chuẩn bị bước vào một đợt chạy Olympic. Đám cây dừa và bụi rậm kia chính là những khán giả đang dõi theo tôi. Tiếng "Chạy" của thầy Nugent vang lên, chúng tôi bật dậy và một điều kì lạ đã diễn ra.
Lần đầu tiên tôi vượt lên nhanh đến như vậy. Đầu tiên là tiếng thở của Ricardo ở phía sau mình, tôi không nhìn thấy nó trong góc mắt, vậy là nó đã ở sau rồi. Chạy thêm vài chục mét, tôi không còn nghe bất kỳ tiếng động nào nữa. Sải chân dài đã giúp tôi mở rộng khoảng cách với những đứa bám đuổi. Khi cán đích, tôi đã bỏ xa Ricardo một khoảng rất xa. Đấy là lần đầu tiên tôi vô địch trên đường chạy.
Cảm giác ấy thật sự bùng nổ. Hạnh phúc, tự do, hưng phấn, tất cả cùng đến một lúc. Ồ, hóa ra về nhất trong một cuộc thi điền kinh là sướng như thế. Tôi đã trở thành đứa trẻ nhanh nhất Waldensia. Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi nhận thấy cảm giác được sống, được đẩy những cảm xúc của mình lên đến tận cùng. HC vàng Olympic và giải vô địch thế giới hãy còn rất xa, nhưng khi sải bước trên đường chạy, tôi đã nhận ra một điều: Làm số một đã thiệt.
* Chương 4 cuốn tự truyện "Nhanh hơn Ánh sáng" của Bolt sẽ được đăng tải vào trưa ngày 12/8 trên VnExpress.
Hoài Thươngdịch