Trong mùa bóng đầu tiên tại nước Anh, Costa ghi 20 bàn chỉ sau 26 trận Premier League, góp công quan trọng mang Chelsea trở lại ngôi vương nước Anh. Nhưng cũng trong mùa bóng ấy, anh đã kịp gây ra tai tiếng bởi những hành xử hung bạo. Như trong trận gặp Liverpool hồi đầu năm 2015, Costa một mình gây hấn với phân nửa đội hình đối phương. Anh đạp lên Emre Can, anh tấn công Martin Skrtel, anh sừng sộ với trọng tài.
Khi bước vào sân, gương mặt của Costa như một tay sát thủ chuẩn bị đi... làm thịt con mồi, lạnh lùng và hung dữ. Vậy nhưng chính sự ngỗ ngược ấy lại là lý do Mourinho chiêu mộ anh từ Atletico Madrid. Thuở còn trên đất Tây Ban Nha, chính Costa ghi bàn ngay tại Bernabeu để lấy Cup Nhà vua trên tay của Real Madrid, đặt dấu chấm hết cho mạch trận không biết thắng derby của Atletico trong một thập kỷ.
Costa sẽ tiếp tục là tiền đạo của lực của Chelsea trong những mùa giải tiếp theo. Ảnh: AFP. |
Costa là như thế. Trước khi đến Chelsea, anh có một "bộ sưu tập" gồm 58 thẻ vàng và bảy thẻ đỏ. Nhưng sức chiến đấu mãnh liệt của anh là động lực to lớn cho bất kỳ đội bóng nào mà anh khoác áo. Anh không biết sợ dù đội bóng của anh chỉ là một Albacete bé nhỏ, đương đầu với những gã khổng lồ của La Liga. Anh không tin thứ gọi là cái dớp derby mà người Atletico vẫn thêu dệt. Costa là người xung phong dẫn đồng đội vào trận chiến. Nếu tất cả đều run sợ, anh sẽ chiến đấu một mình. Những năm tháng chơi bóng trên đường phố đã làm nên một Costa như thế.
"Tôi nhớ những trận đấu mà tôi và bạn bè mình chỉ biết khóc," Costa nhớ lại thuở còn đá bóng trên đường. "Chúng tôi ghét thua trận. Vì thế tôi sẽ chiến đấu với bất kỳ ai, sỉ nhục bất kỳ ai, tôi không biết tôn trọng đối thủ. Tôi nghĩ mình có thể giết họ được. Những đứa trẻ lớn lên ở học viện được giáo dục cách hành xử. Nhưng có ai dạy những đứa như bọn tôi cách hành xử đâu. Tôi đá bóng trên đường, chứng kiến cảnh người ta giật chỏ vào mặt nhau khi tranh bóng, tôi ngỡ đấy là chuyện bình thường".
Phong cách thi đấu dữ dội của Costa. Ảnh: Offside. |
Khi sang châu Âu, Costa đã phải thay đổi rất nhiều để phù hợp với môi trường mới. Nhưng ngọn lửa chiến đấu của anh không mất, nó vẫn âm ỉ và chực chờ bùng phát. Jesus Garcia Pitarch, cựu Giám đốc bóng đá của Atletico và là người mang Costa sang Tây Ban Nha, nói: "Bất kỳ ai thi đấu với Costa đều trở thành kẻ thù của anh ta. Nếu có thể giết người, anh ta sẽ giết. Nếu có thể ghi mười bàn, anh sẽ không bao giờ ghi hai bàn. Nhưng đấy mới chính là tính cách đã làm nên Costa. Nếu anh ta trở nên hiền lành, có lẽ Diego Costa chỉ còn là một kẻ vô hại".
Còn nhà báo Jose Antonio Martin Otin của tờ Marca thì viết: "Diego Costa vào sân với ba mục tiêu: được thi đấu, được ghi bàn và được đánh một ai đó". Vâng. Đấy là những gì chúng ta đã biết về Costa, nhưng có lẽ ít ai biết là ẩn sâu bên trong con người xù xì ấy là một trái tim nhân ái và cũng có những phút giây yếu đuối như ai.
Trái tim nhân ái
Khi viết cuốn tự truyện "Diego Costa - The art of War" (Diego Costa - Nghệ thuật gây chiến), nhà báo Fran Guillen đã tìm về những nơi mà Costa đã đi qua và được nghe những câu chuyện thật thú vị về anh. Chẳng hạn như Flavio Augusto Machado, HLV đầu tiên của Costa ở Brazil cho biết thuở còn nhỏ, Costa luôn đến sân tập cùng với một người bạn khiếm thính. Vị HLV này không chịu, nhưng Costa mặc kệ. Không còn cách nào khác, Machado đành phải truyền đạt với Costa rồi Costa lại ra dấu cho người bạn của mình hiểu. "Người khuyết tật cũng được phép chơi bóng, ai cũng được phép chơi bóng," Costa nói.
Khi đã sang Albacete, Costa có lần bỏ tập chỉ vì CLB không trả đủ tiền lương cho những nhân viên trong đội. Trợ lý y tế Manolo Bleda của CLB này nhớ lại: "Trong hơn 30 năm trong nghề, tôi chưa từng thấy cầu thủ nào dám đứng lên vì quyền lợi của người khác như thế".
Costa (phải) khi còn khoác áo Albacete. |
Một lần nọ, Chủ tịch của Albacete vào phòng thay quần áo để bắt tay các cầu thủ. Khi ông đến chỗ của Costa, anh này nói: "Trả hết tiền cho mọi người chưa? Chưa thì không bắt". Đàn ông và nghĩa khí như thế, nhưng Costa cũng có những giây phút yếu lòng. Như khi anh đánh xe vào nhà và vô tình cán chết chú chó của mình. Paulo Assuncao, đồng đội ở Atletico nói: "Một tháng sau sự cố ấy, Diego không nói chuyện với ai. Tôi đến an ủi thì cậu ta òa khóc: 'Tớ đã giết con chó cưng của mình. Nó chạy ra đón tớ, vậy mà tớ nỡ lòng giết nó'".
Những câu chuyện nhỏ như thế hẳn càng làm các CĐV Chelsea thêm yêu mến chàng tiền đạo này. Họ biết anh là người có thể xông vào một pha bóng khó dẫu cho có gãy chân, sẽ cố đánh đầu dù ngay sau đó sẽ va vào cột dọc. Và có một người như thế trên sân, Chelsea luôn còn hy vọng.
Hoài Thương