Tìm đến tình yêu đầu đời bằng xà đơn treo tường
Chúng tôi gặp nhau trong một ngày mưa tầm tã. À không, là chính thức quen nhau. Ngày đó, khi chúng tôi vẫn là những cô cậu học sinh cấp 2, đầy hồn nhiên. Con đường từ trường về nhà tôi, luôn phải đi qua một sân bóng. Ngày nào cũng vậy, khoảng 5h chiều, tôi lại bắt gặp hình ảnh hai cha con, rất hạnh phúc, cùng nhau tập luyện, cùng nhau lên xà.
“ Cố lên con trai” “ Giỏi quá con trai, hôm nay nhiều hơn hôm qua 1 cái”…Người cha luôn khích lệ con trai bằng giọng nói ấm áp khiến tôi vô cùng ghen tị. Họ làm cho tôi nhớ đến ba tôi. Trước đây, tôi và ba cũng từng nói với tôi bằng giọng nói như vậy. Ba tôi giờ đã không còn. Trước đây, ba tôi vốn là giám đốc một công ty, nhưng sau đó công ty ba tôi phá sản, ba bị bắt, và sau đó, tôi không bao giờ được nhìn thấy ba nữa. Mẹ và tôi chuyển đến ở một khu chung cư nhỏ, ở một thành phố khác, nơi mà mọi người không ai biết chúng tôi. Tôi từ đó cũng chẳng có bạn bè gì, có lẽ cậu bé ấy là người bạn đầu tiên của tôi ở nơi đây. Một người bạn không hề quen biết, chưa từng nói chuyện. Khái niệm bạn bè của tôi lúc đó có vẻ khá thú vị nhỉ. Tôi cứ đứng từ xa quan sát họ như vậy, mỗi buổi chiều. Có một nỗi khát khao, một nỗi buồn, một nỗi nhớ trong tôi khi thấy họ. Rồi đột nhiên, một ngày kia, tôi không còn thấy hai cha con đó cùng nhau luyện tập nữa. Có chuyện gì với hai cha con họ. Tôi khóc, tôi sợ, bạn nhỏ kia có phải chịu số phận giống mình không.
“Có lẽ con đã tự phóng chiếu hoàn cảnh của bản thân lên họ. Họ sẽ không sao đâu con gái” Mẹ an ủi khi tôi đem chuyện này nói với mẹ. Có lẽ vậy. Tôi tự an ủi chính mình. Mặc dù ngày nào tôi cũng mong chờ hình ảnh hai cha con nọ lại xuất hiện ở sân bóng một lần nữa. Có lẽ, tôi sẽ mạnh mẽ hơn và đến gần họ xem sao. Rồi một ngày kia, một ngày mưa tầm tã, khi tôi đang vội bước trên con đường về nhà, khi đi ngang sân bóng cũ, cậu nhóc đã xuất hiện một lần nữa. Nhưng lần này, chỉ có một mình cậu. Trời vẫn đang mưa. Tôi quan sát một hồi. Cậu không hề lên xà, chỉ ngắm nhìn cây xà. Cậu đang khóc. Tôi chạy lại, nắm lấy tay cậu bé, như có sức mạnh nào đó, lôi đi. Chúng tôi đến trước một cửa hàng bán đồ thể thao. Cô bán hàng thân thiện mở cửa cho chúng tôi: “ Đại Việt Sport kính chào quý khách”.
“Cô có thể giúp gì được cho hai cháu” “ Cháu muốn mua một chiếc xà đơn ạ” Sau đó, những ngày nắng, chúng tôi sẽ cùng nhau tập xà đơn ở sân bóng cũ, ngày mưa, chúng tôi có chiếc xà đơn trong nhà mua hôm ấy. Chúng tôi chia sẻ với nhau những câu chuyện, chúng tôi có sự đồng cảm, chúng tôi lớn lên bên nhau. Và hôm nay, chúng tôi cùng nhau tiến vào lễ đường. Cô nhóc lôi chàng trai vào lễ đường, ngày mưa hôm đó là tớ lôi cậu đi, hôm nay tớ cũng sẽ lôi cậu đi như vậy….