Tom Watson đánh bại bóng đêm, chia tay The Open

Ngày đăng 17/07/2015 04:45

Màn đêm đang buông rất nhanh, nhưng với Tom Watson - người năm lần vô địch The Open, chẳng có lý gì ông phải kết thúc sự nghiệp vĩ đại ở giải đấu lịch sử này bằng việc chờ đến sáng thứ Bảy để đánh nốt những hố cuối cùng.

Watson, chơi cùng nhóm với Brandt Snedeker và Ernie Els, đến hố 17 khi đã gần 21h30. Mặt trời sắp lặn, những cột đèn của R&A Clubhouse và tháp Hamilton Hall đã ở phía trước. Các CĐV, nhiều người trong số đó đã ở trên sân sũng nước mưa suốt 15 tiếng, đứng thành hàng quanh Old Course Hotel và trên đại khán đài. Họ hò reo, huýt sáo và trò chuyện. Nhưng không ai có thể làm bóng đêm chậm lại, và một quyết định phải được đưa ra. Bất cứ ai trong số ba golf thủ đều có quyền ngừng vòng đấu ở thời điểm đó và trở lại vào sáng thứ Bảy.

Watson vẫy chào người hâm mộ lần cuối. Ảnh: Reuters.

Tại điểm phát bóng, Watson tiến đến chỗ Snedeker và Els. Cả hai người này đều even par, ngay trên nhát cắt.

"Các vị, cả hai đều đang đánh giải", Watson mở lời. "Hãy làm những gì các vị muốn. Tôi thì khác, tôi không còn gì để tranh đấu".

Els quay sang Snedeker: "Anh muốn dừng sao?"

"Yeah," Snedeker đáp. "Tôi muốn chơi đến cùng"

Một quan chức bước đến và hỏi: "Các vị muốn dừng à?"

"Chúng tôi sẽ kết thúc", Snedeker nói. Rồi họ tiếp tục chơi.

Ở điểm phát bóng của hố 18, Watson bước sang chỗ con trai Michael, người xách gậy cho ông. "Bố không khóc đâu", Watson thủ thỉ. "Phải vui vẻ mà tận hưởng chứ".

Watson là người phát bóng thứ hai, đưa bóng hơi lệch sang trái, tý nữa thì rơi vào fairway đầu tiên. Trong sự chờ đợi của khoảng 30 phóng viên ảnh, Watson, Michael, Els và Snedeker cùng nhau bước qua cây cầu Swilcan.

Một người quản lý sân tìm cách ngăn một tay phóng viên đang cố lấn khỏi khu vực quy định. "Quay lại", ông cáu kỉnh, cái giọng nặng như những đám mây ở trên đầu. "Chúng tôi đã dặn trước rồi cơ mà".

3-6139-1437194025.jpg
 

Watson chụp ảnh cùng những bạn chơi trong nhóm, và sau đó là con trai. Sau đó Michael bước ra đi, để bố anh ở lại cây cầu, bỏ mũ và vẫy chào đám đông. Watson nhìn lên bầu trời, tung nắm đấm cuối cùng, và sau đó tiếp tục rảo bước đến fairway.

Trên The Links, con đường song song với hố 18, đám đông thi nhau cổ vũ Watson. Họ nhoài người ra ngoài cửa số và reo hò từ những ban-công của những khối nhà dọc con đường. Watson vẫy tay chào tất cả.

Không có cách nào nhẹ nhàng hơn để nói điều này: hố cuối cùng của Watson ở  British Open rất xấu. Ông phát bóng quá tay và cú ôm cờ thì quay tròn trên green, rồi sau đó bóng thong thả tụt ngược trở lại như không muốn ngày hôm nay trôi qua sớm. Snedeker và Els đều đã đưa bóng xuống lỗ, nhường sân khấu lại cho Watson.

Đã 21h53. Mặt trời lặn từ trước đó 10 phút.

Watson đứng cạnh quả bóng của ông, quay lại nhìn Michael và ra hiệu hướng về lỗ cờ. "Con cần cắm lại cờ đi", Watson nói, giọng ông xé tan sự tĩnh lặng. "Quá tối để có thể nhìn thấy lỗ".

Ông gạt từ fairway, rồi gạt thêm lần nữa, mà trái bóng vẫn không chịu chui vào cái lỗ đáng nguyền rủa ấy. Watson quay lòng bàn tay hướng lên trời như muốn hỏi: "Thật vậy ư...?", và táp nhẹ bóng ghi điểm bogey. Ông kết thúc sự nghiệp British Open bằng chuỗi năm bogey liên tiếp.

1-1644-1437194025.jpg

Trong sự nghiệp vĩ đại, Watson giành 39 chức vô địch PGA, và tám trong số đó là major. Ảnh: Reuters.

Watson ôm con trai, tặng một nụ hôn gió đến đám đông CĐV và bắt tay những người chơi. Đặc biệt là Snedeker, người đã double-bogeyed ở hố 17 sau khi đồng ý chơi tiếp, và có thể bị cắt loại vì vượt nhát cắt một gậy.

Trên đường vào R&A Clubhouse, Watson nhận những cái ôm từ gia đình và bạn bè. Các đồng nghiệp Tom Lehman,Graeme McDowell và Matt Kuchar cùng đám đông đã chờ sẵn ở đó.

Đâu đó trên sân, Dustin Johnson, Jordan Spieth, Tiger Woods và những người khác đang đánh dấu những cú đánh của họ, chuẩn bị cho việc trở lại vào sáng thứ Bảy. Nhưng đối với Watson, ngày thi đấu này, và sự nghiệp British Open của ông đã đi đến hồi kết.

Ở hố 18 Watson nói ông không khóc, nhưng trong lúc chia tay ông nhiều lần phải dừng lại hồi lâu và nghẹn ngào. "Một niềm vui trọn vẹn", ông mỉm cười. "Chẳng có bất cứ lý do gì phải buồn. Tôi đã chơi cả cuộc đời mình, và tôi đã chơi đẹp".

Hà Đồ